KHÚC THÁNG BA
(Đỗ Trung Quân)
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mùa mưa xa
Một tên người vừa nhớ
Một tên người vừa quên ....
Những phố dài anh đi
Mái nhà lên rêu xám
Chút tình nào phơi mưa
Em không là rêu bám
Hoa điệp vàng tháng ba
Những phố mù mưa xa
Một tên người ở lại
Suốt một đời riêng ta
Những đám đông vắng em
Là nỗi buồn anh đấy
Những bậc cầu thang quen
Căn phòng quen - ghế trống
Hoa hồng và bánh kem
Chút tuổi thơ ảo mộng
Hoa điệp vàng tháng ba
Mùa hạ dài đi qua
Khói trời hong mái tóc
Chút buồn nào trong hoa
KHÚC THÁNG BA
(Giang Tuấn Đạt)
Hình như có cơn mưa nào lạc lối
Chợt ào về làm ướt cả tháng ba
Thế rồi em vùng vằng đi rất vội
Như chẳng hề biết hạ vẫn còn xa.
Ta vẫn biết trái tim mình nông nổi
Trót nhớ mùa xưa, mùa ấy đã xa rồi
Nào dám trách rằng em hay giận dỗi
Thôi cũng đành, tình chỉ bấy nhiêu thôi.
Ta vẫn biết mình đa mang vô cớ
Huống gì em chẳng thất vọng trong lòng
Ta vẫn biết tình yêu mình nhỏ bé
Xin em đừng nói đến chuyện bao dung.
Rồi tạnh hết những giọt tàn tí tách
Thế còn em? Chợt nhớ đến cồn cào
Em ở đâu, ơi tháng ba vô tội?
Chỉ có màu hoa gạo cháy nôn nao...
THÁNG BA
(Nguyễn Bính)
I
Mùa vải năm nay chừng đến muộn
Chưa nghe tu hú giục xuân đi.
Nóng lòng cây gạo lìa hoa đỏ
Trổ búp tơ xanh đón gió hè.
II
Xếp lại chăn bông cùng áo dạ
Mở toang bốn cửa cất then cài
Nắng lên mất thú ngồi bên lửa
Mùa hết hoa rồi, bạn với ai ?
THÁNG BA
(Ý Nhi)
Giống như buổi sớm mai mát trong
tháng ba gọi những ngôi nhà mở cửa
giống như buổi sớm mai rực rỡ
tháng ba vàng nắng trên hè xưa.
Đột ngột đến rồi đi cơn rét cuối mùa
cây chanh nhỏ đã bắt đầu tụ quả
áo con gái đã dần sang mùa hạ
chỉ chút gì nán níu của ngày đông.
Em đi về bên mặt nước hồ trong
lá non như hoa trên cành cây cũ
mưa mỏng mảnh qua tán bàng đầy nụ
mắt sững sờ dừng lại trước quầy hoa.
Thành phố nào bây giờ tháng ba
nơi anh ở nơi em thường nhớ đến
có phải nắng có phải mùa trái chín
bao phố hè nao nức dáng người qua.
Thành phố nào bây giờ tháng ba
mà nỗi nhớ chói lòng như lửa
những con đường hàng cây những dòng người xe cộ
nào có gì không nhắc nhở về anh.
Rồi sẽ còn tháng ba lá xanh
tháng năm sau những tháng năm sau nữa
vầng trăng mọc cuối trời như ô cửa
nơi em nhìn thấy anh.
MƠ MÃI THÁNG BA (Bình Nguyên Trang) Ta lại bồi hồi khi trở lại tháng ba
Trời xanh nõn và lá xanh như cỏ
Cây gạo xù xì phập phồng hơi thở
Hôn lên trời những sắc nắng như son
Lỗi cũng bâng khuâng hoa cỏ chập chờn
Như giấc mơ đêm qua
Ta mơ được trở về những ngày mười sáu tuổi
Tháng Ba ngập ngừng, tháng ba bối rối
Có kẻ khạo khờ dấu kín những lời yêu
Nắng giao mùa trong veo
Mưa đầu mùa trắng muốt
Gốc gạo đầu mùa ta vẫn thường ngồi nghe trộm
Gió tỏ tình với mặt sóng day dưa
Tháng ba muôn đời vẫn giống ngày xưa
Ta chẳng thể bé thơ với tháng Ba được nữa
Bông gạo cuối mùa ngủ ngon trên cỏ
Mơ những gì mà sương khóc đầy hoa... |
|
MỖI THÁNG BA VỀ
(Bình Nguyên Trang)
Có thể đó là một câu chuyện dài
Ám ảnh tôi mưa bụi và hoa gạo
Và bến đò ngàn năm không phai màu áo
Nên dáng nằm cũng cổ kính rêu phong
Tâm hồn tôi là một cánh đồng
Bình yên tiếng chuông trong chiều sương lãng đãng
Nỗi buồn của tôi mang màu dĩ vãng
Chảy ngọt ngào sâu nặng một dòng sông
Trái tim tôi màu hoa gạo rất hồng
Đập nhọc nhằn mùa tháng ba đói khổ
Tôi không được quyền quên dù chỉ một viên sỏi nhỏ
Mòn mỏi những chiều nước chảy bèo trôi
Cơm mẹ áo cha là bài học đầu đời
Tôi gìn giữ để không bạc lòng cùng quá khứ
Khói bếp mịt mù những ngày bão lũ
Những khoai sắn tình người ươm tôi lớn khôn.
Tôi níu giữ ngày xưa để nương tựa linh hồn
Để giữa phố phường không thấy mình lạc lối
Để mỗi sớm trong ngực mình nghe con chim hót gọi
Bài hát đượm nồng như miếng trầu say
Có đôi khi tôi mê mải tháng ngày
Tôi phung phí thời gian và tuổi trẻ
Rồi mỗi tháng ba nhói lòng hoa khế
Tôi tìm về nhặt hoa gạo hố vôi
Còn lại một điều mãi mãi ám ảnh tôi
Sau tất cả mọi vui buồn lầm lỗi
Là quá khứ tháng ba về hiện hữu
Tôi chưa bao giờ lớn hơn một chú cỏ gà
Tôi chưa bao giờ lớn khôn trong mắt mẹ cha
Mà thiên hạ không nhìn tôi như đứa trẻ
Ôi nỗi buồn hãy luôn là màu xanh nhé
Để mỗi tháng ba cuộc sống lại bắt đầu...
NGƯỢC DÒNG THÁNG BA
(Bình Nguyên Trang)
Tháng 3 mưa lầy ngõ phố
Chị đi học một mình
Chị đi tìm mặt trời đánh thức sương mù bình minh
Chị làm thơ về bông hoa gạo
Thầm lặng như tiếng gọi mặt trời
Không ai biết rằng chị đã là thi sĩ
Ngoài 1 cây bàng khoác áo triết gia
Chúng ta trẻ còn thầy giáo thì già
Chúng ta tóc xanh còn thầy thì tóc bạc
Điều bình dị ấy ngỡ là ai cũng biết
Vẫn có người vô tình không nhận ra
Chị soi lại mình của ngày hôm qua
Để nhận biết những gì đang còn - mất
Không gì hơn một vài trang viết
Những tứ thơ dang dở hệt cuộc đời
Nhưng em yêu, chị được rất nhiều
Là hạnh phúc của thời vô tư hát
Vô tư bạn bè, cả khóc cũng vô tư
Lại tháng ba đổ nỗi buồn vào phố
Mưa dai như chuyện thi cử học trò
Em của chị, em là cây phong nhỏ
Biết ru gì trước quá khứ tàn tro...
|
NỖI NIỀM THÁNG BA
Năm ấy mẹ sinh em mùa đói
Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi
Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói
Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.
Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ
Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa
Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa
Nhặt vỏ sò trên cát vắng ven sông...
Chị lớn lên. Và chị lấy chồng
Tháng ba oằn mình hình con đê cong
Bạn bè lớn lên. Rồi lại lấy chồng
Còn em đi xa...
Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba
Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá
Bãi sông nằm thương con đò vất vả
Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.
Ký ức em dội ướt 1 mái nhà
Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ
Mẹ khâu vá 1 đời bên bức vách
Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.
Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".
Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.
Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ
Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa...